Tôi viết “Thằng ăn hại” đã lâu (2014), in trong tập “Những thằng già nhớ mẹ”. Tối qua, người bạn vừa gửi đường link giọng đọc bài này từ “Sống đẹp Radio”. Chuyển thể văn viết sang âm thanh hay hình ảnh đều có mặt hay mặt dở. Chẳng hạn, “ Hồi nhỏ tôi không thích ăn xôi. Đơn giản vì mẹ tôi bán xôi, mỗi khi bán ế, bà thường “mời” tôi ăn”. Ngôn ngữ của âm thanh hay điện ảnh không tải được ý nhị chữ “mời”. Nói là “mời” mà không ăn thì cũng rất…phiền.Bù lại, ngôn ngữ âm thanh lại truyền đạt được cảm xúc, khi giọng đọc “nhập tâm” được vào bài viết như bạn phát thanh Nhật Anh.
Nghe người khác đọc tùy bút của mình, tưởng như mình thoát ra khỏi cuộc đời mình. Vừa là lạ vừa nhìn lại chính mình từ góc độ ngoại giới. Vậy mà đã 7 năm trôi qua.. Tôi không quen biết “Sống Đẹp Radio”, nhưng cũng phải cám ơn “Sống Đẹp Radio” đã truyền tải bài tùy bút này qua ngôn ngữ âm thanh. Có điều tôi bật cười, ăn hại mà cũng là sống đẹp? . Xin share lại trong Mùa Vu Lan này (Vtt)