Cái tựa đề “Có ai còn nhớ ghẻ ngứa năm nào?” nghe đầy vẻ thách thức ký ức với dòng đời “muôn năm cũ”. Những người còn ở lại sau 75, nếu quên ghẻ ngứa, thì có khác gì chỉ nhớ phần hồn mà quên (nỗi đau) phần xác. Hồn mà không xác chỉ là bóng ma.
Hãy xem tác giả mô tả cái thú gãi ghẻ thế này:
“….. thậm chí còn khoái chí vì không gì sướng bằng gãi khi đang ngứa, một thú tiêu khiển cũng mua vui được ít trống canh trong những ngày tháng thất nghiệp và thất học…”.
Đồng hóa ngứa do lên da non và ngứa do ghẻ thì đúng là cường điệu hóa đau đớn theo chiều hướng khoái lạc. Ai đồng ý với tác giả thì cứ gật đầu, còn tôi thì.. Mô Phật-Amen… (Vtt)
Cơn dịch ghẻ ngứa trở thành một hiện tượng kỳ lạ chưa từng thấy trong lịch sử Sài Gòn. Anh ngứa, em ngứa, bố mẹ cùng ngứa, bạn bè cùng ngứa, cùng gãi với nhau đến rách cả da thịt. Mọi người không hề xấu hổ khi bị dính ghẻ, vì nhìn quanh ai cũng như mình…
Nguyễn Văn Đạo
View original post 1,243 more words