Những ngày sau tháng 4/75, tâm trạng sinh viên SG hầu hết là, “luyến tiếc quá khứ, hoang mang với hiện tại, và nghi ngờ ở tương lai”. Tưởng đâu chỉ trong nước mới thế, nhưng các bạn sinh viên VN ở nước ngoài cũng (gần) giống vậy. Họ tổ chức văn nghệ để gây quỹ giúp dân tị nạn, nhưng cũng hoang mang, không biết thân nhân còn kẹt trong nước thế nào.
Bốn mươi lăm năm đã trôi qua… Xin mời đọc hồi tưởng của Vĩnh Lập ở Canada trong buổi văn nghệ gây quỹ vào những ngày tháng ấy (Vtt)
Sau 75 vừa mới ra trường, láo ngáo từ Quebec lên Montreal, không việc làm lại đúng lúc dân Việt Nam di tản chen chúc trong các trại tị nạn, bạn mình rủ rê tổ chức văn nghệ lấy tiền giúp. Tôi trợn mắt cự nự, giỡn hoài cha nội, gia đình cha đi được hết, còn toàn bộ ba má, anh chị em tui bị kẹt lại.
Vĩnh Lập, tặng chú L. Một thời xa xưa…
View original post 1,493 more words