”Con chim đen” đã đăng trong nội san Y khoa 1965. Viết vào thời 22 tuổi, những tháng ngày đắm chìm trong rừng sách triết học cổ điển và hiện đại.
Có một mùa hạ lên Đà Lạt, sống với người chị. Chị ấy thật thông tuệ. Nhớ một bức tranh tĩnh vật của Van Gogh. Những ngọn đồi. Những cuộc trò chuyện về ý nghĩa sau cùng của cuộc đời giữa tôi và chị ấy. Nhớ những người bạn và những ý tưởng đã chia xẻ cùng nhau. Những cái tên: Như Sương, Nam Trân. Và tiếng cỏ mọc.
Hơn 40 năm sau, đọc lại, cho đăng lại trong tuyển tập văn “Một Thời Ý Thức”
do Thư Ấn Quán xuất bản tại Hoa Kỳ. Vẫn cảm giác bồi hồi như xưa về một
con chim đen chết cứng, về một tiếng cỏ mọc trong tâm linh. Và những chia xẻ
của những người đọc ngoài 60.Lữ Kiều, tháng 7 năm 2006
Thưa ông, nó đã chết. Bây giờ, không còn ai quen với nó nữa. Nhưng nó là
đứa bạn đầu tiên của cháu. Ba cháu nói rằng người bạn chỉ đến một lần rồi đi
mãi mãi. Rồi cháu và ba cháu chôn đứa trẻ nơi kia!…
Lữ Kiều
View original post 2,635 more words